Hạt giống tâm hồn

Đợi chờ yêu thương trên cây Thánh giá - Đợi xóa sân si dưới bóng Bồ đề
MrCosVn's Blog
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hạt giống tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hạt giống tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng

“Dù đời không yêu ta, vẫn cứ yêu thương hoài…!”



     Hàng ngày, mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với một tâm hồn mới hơn ngày hôm trước (Hồ Tịnh Thủy)
     Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân quanh mình.
      Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ… ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.
       Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết có người không thích mình đó là… hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, “tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét” khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái tim mình.

Tình yêu giọt sương



     Khi hoàng hôn phủ xuống, bóng đêm tràn về, mọi cảnh vật, cây cối chìm vào trong giấc ngủ say, thì giọt sương lại rong chơi. Trong cuộc rong chơi, giọt sương trông thấy ngọn cỏ xanh mướt, óng ả thì sà xuống đậu lại trên ngọn cỏ và buông lời âu yếm. Ngọn cỏ tiếp đón giọt sương với tất cả tấm chân tình. Ngọn cỏ và giọt sương tâm tình với nhau suốt đêm dài và cả hai cùng hẹn ước sẽ mãi mãi ở bên nhau và yêu thương nhau đến trọn đời.

Câu chuyện hai Cánh Diều



    Sáng hôm qua, gặp lại người bạn thời sinh viên sau 15 năm xa cách, ngồi nhâm nhi ly café nghe những ca khúc của Trịnh Công Sơn qua giọng hát mượt mà, da diết và sâu lắng của Khánh Ly, rồi hàn huyên tâm sự, nào chuyện công việc, chuyện cuộc sống gia đình, nào chuyện xã hội…. Rồi bạn hỏi mình có còn nhớ chuyện trước kia khi còn là sinh viên năm tư, hai người đã ganh đua nhau để được chọn làm luận án tốt nghiệp, và rồi cuối cùng người bạn được chọn (dù rằng mình cao điểm hơn, có lợi thế hơn). Khi đó, người Thầy giáo rất mực yêu thương mình (người đã giúp mình mọi việc suốt 4 năm học Đại học và cả bây giờ) đã kể cho mình nghe câu chuyện hai Cánh Diều và giải thích vì sao Thầy không chọn mình. Và câu chuyện này đã đi theo mình suốt từ đó đến giờ, và có lẽ sẽ mãi mãi mang theo trong cuộc đời của mình.

BÀI HỌC GHI KHẮC TRONG TIM (tiếp theo...)



Câu chuyện thứ ba: Bộ quần áo cũ.

     Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh, là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội... ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm.
      Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách mang từ Miền Bắc vào. Tôi nhẹ nhàng:
       - Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
       - Nhưng bố thích mặc bộ này!

BÀI HỌC GHI KHẮC TRONG TIM (tiếp theo...)



         Câu chuyện thứ hai: Bệnh và Lười
         (Viết trong ngày Valentine 14/2/2014)

Cũng như một số bà vợ khác, vợ tôi dạo này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Tôi có la, thì ấp úng trả lời:
- Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.
Vợ tôi chơi chữ ghê, xem mà không xem, biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
Tôi định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:
- Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.

BÀI HỌC GHI KHẮC TRONG TIM


 Lâu rồi, có người bạn đã chép tặng tôi ba câu chuyện và nói rằng, phải ghi khắc trong tim. Và như một thói quen, thỉnh thoảng tôi đưa ra đọc lại để mà nhớ…. Giờ xin chép lại để mọi người cùng đọc và suy ngẫm.
 
Câu chuyện thứ nhất: Điều nên làm ngay.

Trong một khoá học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà:"Trong vòng một tuần, anh/chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh/chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh/chị không nói những lời như vậy.”
Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thể hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.

Tình yêu xóa hết lỗi lầm



Đây là câu chuyện tôi đã nghe, chuyện kể rằng:
Có hai vợ chồng khi còn trẻ họ rất mực yêu thương nhau, nhưng khi mới lập gia đình vừa trọn một năm, thời gian tuy chưa dài nhưng đủ để thấy được những nét xấu lộ ra.
Một hôm người vợ đọc một bài báo có lời đề nghị: “Trong cuộc sống gia đình, thỉnh thoảng hai vợ chồng nên ngồi lại thảo luận với nhau về những tật xấu để sửa chữa cho nhau khỏi khó chịu”. Người vợ đắc ý với lời khuyên, nàng bàn với chồng thử thực hiện đề nghị ấy. Anh chồng vui vẻ  chấp thuận ý vợ, mỗi người ghi lại 5 nết xấu của bạn mình và sẽ cho nhau biết khi ngồi lại trao đổi với nhau, thế rồi buổi tố khổ đã đến, với vẻ trang trọng khác thường, người vợ xung phong tố chồng trước:

TÂM...



       Đây là câu chuyện tôi đã được một vị Hòa thượng kể cho nghe, chuyện rằng:
        Có một vị khách trông bề ngoài bảnh bao, quý phái, dáng của một ông chủ đến viếng thăm chùa. Trong lúc được Hòa thượng mời uống trà và đàm đạo, vị khách hỏi:
         - Thưa Hòa thượng, con thường nghe nhắc câu “Vạn pháp duy tâm tạo”, nhưng con không hiểu ý nghĩa của câu này là gì, kính mong Thầy từ bi giảng giải cho.
          Hòa thượng mỉm cười:
        - Câu này tùy duyên, tùy đối tưởng mà giảng giải để họ ngộ ra chân lý….
        Vị khách băn khoăn nói:
        Suốt đời con chỉ lo kinh doanh, kiếm tiền, chẳng rảnh rang để tìm học giáo lý, nghiên cứu kinh sách, xin Thầy giải thích đơn giản cho con dễ hiểu.

Tu sỹ dạy mãnh thú



     Chắc ai trong chúng ta cũng đã có dịp xem bộ phim Tây Du Ký; khi Tôn Ngộ Không phơi sách kinh cho khô, lỡ tay làm rách một trang. Đường Tăng tỏ vẻ đau khổ, vì bộ kinh không còn được hoàn toàn đẹp đẽ như lúc đầu. Tôn Ngộ Không nói :”Thầy coi, trên đời này, có gì là hoàn toàn đâu? cái gì mà chả có khuyết điểm” ?
     Người đời thường nói :”Nhân vô thập toàn” và dùng câu tục ngữ này mà nói về thân phận con người trong cuộc sống trần gian này.
      Hay như Triết gia Lénine nói một cách dí dỏm về chân lý ấy :”Chỉ có hai hạng người sau đây không có lỗi lầm: những  người còn trong bụng mẹ - chưa sinh ra và những người đã bỏ vào quan tài chờ ngày mang đi chôn”.
      Như vậy, trên đời này, không có gì là hoàn toàn cả, cũng không có ai hoàn hảo được mười phân vẹn mười.
      Tôi nhớ trong tác phẩm: Chí khí người thanh niên, Giám mục Tihamér Tóth kể câu chuyện: 
      Một buổi chiều, Bề trên nhà dòng kia hỏi một tu sĩ :
      - Hôm nay con đã làm gì ?

GIA ĐÌNH



     Cách đây khá lâu rồi, tôi được đọc một truyện ngắn, nhưng đầy ý nghĩa đăng trên Tạp chí Rear Digest (xuất bản tháng 11/1985). Truyện kể về một đôi vợ chồng mới cưới nhau chưa được bao lâu thì xảy ra chuyện bất đồng trong cuộc sống gia đình, vợ chồng cãi nhau mỗi khi giáp mặt, và lần này, đang lúc hai người cãi nhau hăng say, thì người chồng đề nghị với vợ:
     “Thôi, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Bây giờ mỗi người hãy lấy giấy, viết ra tất cả những gì lỗi lầm, những thói hư tật xấu của người kia, rồi trao cho nhau”.
      Mới nghe thấy thế, người vợ sung sướng đồng ý, vì người vợ hiểu rằng đây là lúc mình được nói tất cả những tật xấu của chồng mà mình phải chịu đựng bấy lâu nay. Người chống cầm tờ giấy, nhìn vợ bằng ánh mắt trìu mến, và viết vỏn vẹn một câu. Người vợ thấy chồng mình bắt đầu viết, liền hối hả viết liên hồi, dường như có ý tranh với chồng, để kể ra nhiều tật xấu hơn. Người chồng chỉ viết một câu ngắn rồi ngưng lại nhìn vợ.

HAI HẠT LÚA....



     Đây là chuyện tôi nghe: Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.
     Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:
     “Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
     Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
      Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
       …………….
      Trước hết ta có thể cảm nhận rằng: Hạt lúa thứ nhất là hình ảnh của lòng ích kỷ. Hạt lúa thứ hai là hình ảnh cho lòng vị tha.
      Với cảm nhận của tôi theo quan điểm của Phật giáo, con người sinh ra cõi đời này, đều bình đẳng thể tánh (Phật tính): “Nhân chi sơ tánh bổn thiện.” Có nghĩa là con người khi mới sinh ra không có bản tánh xấu xa, tính vốn thiện. Tâm thiện nghĩa là bản thể tâm thanh tịnh trong sáng, không nhiễm phiền não.

Cuộc sống như chuyện pha trà!



Nấu sôi "cái tôi"
Bốc hơi điều lo lắng         
Pha loãng những muộn phiền 
Thanh lọc những lỗi lầm và,
Nếm hương vị của hạnh phúc.
 
Hình minh họa từ Internet


VIÊN KIM CƯƠNG BỊ NỨT….



Hình minh họa từ Internet
      Đây là một câu chuyện tôi được nghe, chuyện kể rằng: Ngày xưa, một vị Hoàng Đế hãnh diện mình có một viên “kim cương” lớn nhất thế giới. Lần thứ 101 mang ra khoe với các Vị lãnh đạo thế giới, không may ông làm viên kim cương rơi xuống nền gạch “bị nứt”. Ông buồn phiền, không ăn không ngủ, và một ngày kia ông sai người ra thông cáo nếu ai hàn gắn lại viên kim cương không còn vết nứt nữa thì ông sẽ trọng thưởng cho một nửa nước ông đang cai trị.
       Rất có nhiều thợ kim hoàn, điêu khắc….ở trong nước và ở các nước khác  đến cung đình nghiên cứu nhưng đều chịu thua, không ai làm cho viên kim cương hết vết nứt. Sau cùng có một Họa sĩ kiêm Điêu khắc tâu với vua rằng :
      “Hạ thần không làm cho hết vết nứt của viên kim cương được, nhưng hạ thần có cách làm cho viên kim cương không bị mất giá trị”.

CHỮ TÍN....



Vừa qua, ngày 11/6, Quốc hội công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm 47 chức danh chủ chốt do Quốc hội bầu hoặc phê chuẩn, với tỷ lệ mức độ tín nhiệm của từng người, đang trở thành đề tài “nóng” trên các diễn đàn. Tuy nhiên, điều tôi muốn chia sẻ ở đây không phải là ai đạt bao nhiêu phần trăm tỷ lệ phiếu tín nhiệm cao, ai nằm trong số tín nhiệm thấp. Điều tôi muốn chia sẻ đó là Chữ TÍN.
         Trong sách Cổ học tinh hoa có ghi lại câu chuyện như sau:
“Nước Lỗ có một cái đỉnh quí. Nước Tề bắt phải đem dâng. Vua Lỗ cho làm một cái đỉnh giả đem sang. Vua Tề bảo phải có Chính Tử đem đỉnh sang mới tin. Vua Lỗ cho gọi Chính Tử đến và truyền mang cái đỉnh giả sang nước Tề.
Chính Tử thắc mắc: “Tại sao không đưa cái đỉnh thật đi?”.
Vua Lỗ cho biết là ông rất quí cái đỉnh. Nghe thế Chính Tử liền thưa: “Nhà vua quí cái đỉnh ấy thế nào, tôi cũng quí chữ tín của tôi như thế”.
Sau vua Lỗ đành pải đưa cái đỉnh thật, Chính Tử mới chịu đi.


Như vậy, trong tư tưởng Nho giáo Tín là một trong “ngũ thường”, cùng với Nhân – Lễ – Nghĩa – Trí cấu thành nên năm yếu tố nền tảng của nhân cách người quân tử. Tín nghĩa là niềm tin, là giữ điều hẹn ước, là sự tin cậy lẫn nhau, là không thất hứa, là phải thực hiện đúng cam kết. Chữ Tín được kết hợp bởi bộ “Nhân” và chữ “Ngôn”, hàm ý rằng lời nói của người có đức tín phải phù hợp với hành vi, nói sao phải làm vậy để tạo lòng tin nơi người khác.

Chữ An trong gia đình



   Trong một lần tôi trò chuyện với một vị sư Thầy, câu chuyện xung quanh vấn đề ly hôn hiện nay ngày càng nhiều, nhất là trong những gia đình trẻ, gia đình có học thức….. Tôi có hỏi sư Thầy, nguyên nhân sâu xa của vấn đề là do đâu, Thầy trả lời rằng, đó là do bất an trong gia đình, hay nói cách khác là trong đời sống gia đình thiếu đi Chữ AN. Sau buổi trò chuyện, tôi suy ngẫm mãi về chữ An trong gia đình và nhận ra rằng:
     Bất luận sống trong hay ngoài tôn giáo, trong bất cứ nước nào, ở đâu, ở chức vụ gì, độ tuổi nào, trình độ ra sao, con người luôn mong ước đời mình, gia đình mình được an bình.
    Thế nhưng, những thứ an bình mà con người tìm kiếm nơi trần gian, đó chỉ là an bình tạm thời và tương đối. Rất nhiều người lầm tưởng rằng cứ có đầy đủ các phương tiện vật chất, nắm giữ nhiều tài sản, thì có bình an. Thực tế cho thấy chẳng đúng.

VẾT NỨT....




Hình minh họa từ Internet
  Tôi được nghe kể một câu chuyện rằng:

      “Ngày xưa, có người tiều phu dùng hai cái chậu lớn để gánh nước. Theo thời gian, một trong hai cái chậu bị nứt, vì vậy khi gánh nước từ giếng về thì chỉ còn một nửa.Cái chậu còn nguyên rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn cái chậu nứt luôn bị cắn rứt và xấu hổ vì không hoàn thành nhiệm vụ. Một ngày nọ cái chậu nứt nói với người chủ rằng:
        - Tôi thật xấu hổ về mình vì không hoàn thành được trách nhiệm của mình. Tôi muốn xin lỗi ông!
       - Ngươi xấu hổ về chuyện gì? Người chủ hỏi lại.
       - Cái chậu nứt thưa: Chỉ vì lỗi của tôi mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng đáng với công sức của ông.
      - Không đâu, khi đi về ngươi hãy chú ý đến những luống hoa bên vệ đường. Người chủ từ tốn trả lời.
       Quả thật, dọc theo vệ đường là những luống hoa khoe màu sắc rực rỡ. Cái chậu nứt cảm thấy vui vẻ phần nào, nhưng rồi về đến nhà nó vẫn chỉ còn một nửa nước nên lại ray rứt:
       - Tôi xin lỗi ông…
      - Người chủ ôn tồn bảo rằng: Ngươi không chú ý rằng hoa chỉ mọc bên này đường, phía của ngươi thôi sao? Ta đã biết được vết nứt của ngươi và đã tận dụng nó. Ta gieo những hạt giống hoa bên vệ đường phía bên ngươi và trong những năm qua ngươi đã tưới cho chúng. Ta hái những cánh hoa đó để trang hoàng căn nhà. Nếu không có ngươi, nhà ta sẽ không ấm cúng và duyên dáng như thế này đâu.

Hãy buông tay khi cần....




  Tôi được nghe một câu chuyện kế rằng:

    Một đứa trẻ đang chơi cạnh một cái bình quý.
     Nó thò tay vào bình và không thể rút ra được. 
     Bố nó và mọi người đến giúp, nhưng vô ích. 
      Họ đã nghĩ đến việc phải đập cái bình đi. 
     Ông bố nói, “Con trai, hãy cố nốt lần này. Thả lỏng và duỗi thẳng các ngón tay như bố đây này, rồi rút tay ra.”
     Trước sự ngạc nhiên của bố, thằng bé kêu lên, “Không được bố ơi. Con không thể làm như thế được, nếu thế con sẽ làm rơi đồng xu của con mất.”
     Có thể bạn sẽ cười, nhưng, hàng nghìn người trong chúng ta cũng giống cậu bé đó, cứ cố nắm giữ thứ gì đó vô nghĩa dù phải hi sinh những điều quý giá, thậm chí cả sự tự do, nhân phẩm, danh dự và cả hạnh hạnh phúc! Vì thế, cái gì không thể níu giữ thì “hãy buông nó ra”, tôi thực lòng khuyên bạn điều đó.
      Nhiều người trong chúng ta có khi tốn cả cuộc đời để loay hoay trong những cái khuôn phép ràng buộc tai hại hoặc những cái không quan trọng để rồi bỏ qua những điều thực sự quan trọng. Không nói về những chuyện to tát trong cuộc đời mà ngay cả trong việc giải quyết một công việc cũng vậy.
     Biết từ bỏ, biết hy sinh những điều nhỏ nhặt không cần thiết, không quan trọng để tập trung thời gian, công sức, trí tuệ và cả niềm đam mê vào những điều cần thiết, những điều quan trọng là một trong những bí quyết để thành công.


TÌNH BẠN



Ảnh minh họa từ Internet
    Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc..
     Hãy gọi cho tôi!
    Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!

    Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc..
      Hãy gọi cho tôi!
     Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.

        Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.
       Hãy gọi cho tôi!
      Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự chọn lựa của mình.

        Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc.
        Hãy gọi cho tôi!
       Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công.

Bài học cho tình bạn.....



    ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn....
    Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:
    - Chán quá đi.... Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
    Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:
     - Bạn ơi.... Hãy thả tôi về với biển….. Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra tôi.... Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!

CHỮ NHẪN





Chữ nhẫn là chữ tương vàng
Ai mà nhẫn được thì càng sống lâu

     Chuyện kể rằng, Tử Trương muốn đi xa, đến chào Đức Khổng Tử và xin lời khuyên. Khổng Tử nói: “Chữ “nhẫn” đứng đầu trăm nết”. Trương Tử hỏi lại: “Làm sao phải nhẫn?” Đức Khổng Tử trả lời: “Thiên Tử mà nhẫn thì nước không sinh hại. Chư hầu mà nhẫn thì nước sẽ mạnh lớn thêm. Quan lại mà nhẫn thì chức vị sẽ thăng tiến. Anh em mà nhẫn thì cửa nhà giầu sang. Vợ chồng mà nhẫn thì ở được với nhau trọn đời. Bạn bè mà nhẫn thì thanh danh không mất. Hễ nhẫn thì không lo tai hoạ”.