Tục ngữ Do Thái có
câu: “Thiên Chúa không thể ở mọi nơi, nên Ngài đã tạo dựng những người mẹ”
(God could not be everywhere, so He made mothers). Đây là tình cảm lâu dài và
tốt đẹp. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nhờ đảo ngược câu nói mà chúng ta đến gần
chân lý hơn: “Thiên Chúa có thể ở mọi nơi và chúng tỏ điều đó bằng cách tạo
dựng những người mẹ” (God could be everywhere and proved it by creating
mothers). Hình ảnh này phù hợp với nhận xét của tiểu thuyết gia Hoa Kỳ William
Makepeace Thackeray, trong cuốn Vanity Fair (Hội chợ Phù phiếm): “Mẹ là danh
xưng đối với Thiên Chúa trên những đôi môi và trong những trái tim của những
người con bé bỏng”.
Người mẹ không thể thay
thế Thiên Chúa, nhưng hành động như người trung gian chuyển lòng nhân từ của
Thiên Chúa sang những người khác. Dĩ nhiên, người ta có thể phản bác rằng người
cha cũng làm điều này. Điều này đủ mức thật. Nhưng có điều gì đó trong đặc
quyền về cách thức mà người mẹ bộc lộ sự hiện hữu của Thiên Chúa. Theo cách mầu
nhiệm nào đó, điều đó như thể người mẹ có được vậy, một kinh nghiệm đối diện
của Thiên Chúa. Điều này có thể đáng hoan nghênh hơn nếu chúng ta hiểu vai trò
của Đức Mẹ là nguyên mẫu tâm linh của mọi người mẹ.