Hàng ngày, mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với một tâm hồn
mới hơn ngày hôm trước (Hồ Tịnh Thủy)
Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui
nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân
quanh mình.
Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những
người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý,
rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ…
ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể,
họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận
ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.
Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với
những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết
có người không thích mình đó là… hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ
thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, “tôi đã làm gì sai
khiến người ta ghét” khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái
tim mình.