Hạt giống tâm hồn

Đợi chờ yêu thương trên cây Thánh giá - Đợi xóa sân si dưới bóng Bồ đề
MrCosVn's Blog

Xuân Về




Mùa Xuân đã đến gần, Xuân đang thì thầm nói với chúng ta biết bao điều kỳ diệu. Hãy lắng nghe sứ điệp của Mùa Xuân để chúng ta trở nên những tia nắng ấm và những đoá hoa xuân, tô điểm cho đời này thêm rực rỡ và ấm áp hơn trong tình người.
Pháo đã nổ đưa xuân về vang động
Vườn đầy hoa ríu rít tiếng chim trong,
Cỏ non biếc dãi mình chờ nắng rụng
Bên lau già, theo gió uốn lưng cong.
Ðôi bướm lượn, cánh vương làn sương mỏng
Chập chờn bay đem phấn điểm muôn hoa.
Cất tiếng hát ngây thơ trên cỏ rộng
Ðàn chim khuyên đua nhặt ánh dương sa.
(Nt: Chế Lan Viên)
     Vẫn biết “đông tận, xuân về” nhưng lòng ta vẫn bâng khuâng, nôn nao khi thấy cuốn lịch mỏng dần. Vẫn hay “Xuân đến, Xuân đi” mà ta vẫn ngóng trông khi những đoá hoa đào, hoa  mai nở. Tâm trạng của chúng ta vào những ngày cuối năm giống như đứa trẻ mong mẹ đi chợ về  để được nhận quà. Mùa Xuân tượng trưng của Phúc - Lộc, mỗi lần đến là đem theo niềm vui và may mắn, làm hoan lạc lòng người.

Ngày hôm nay là hồng ân



  
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
 Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
 
    Sau một đêm chìm trong giấc ngủ, ta tỉnh giấc biết mình đã thức, cũng đồng nghĩa biết mình còn hiện hữu, cảm ơn đời cho mình ngày mới. Thật sung sướng vì mình còn sống, được hưởng muôn vẻ đẹp diệu kỳ của thiên nhiên. Khoảng khắc đó chính là giây phút hạnh phúc nhất. Nhưng bạn có tự hỏi mình rằng: Ta sẽ làm gì cho một ngày sống quý giá của mình? 

Thời gian và tình yêu



     Thời gian là một cái gì đó rất chậm đối với kẻ đang chờ, rất nhanh đối với người đang sợ, rất dài đối với kẻ đang buồn, rất ngắn đối với người đang vui. Nhưng đối với kẻ đang yêu thì thời gian hình như không hiện hữu.

    Tình yêu cần thời gian để kiến tạo hạnh phúc. Như thế sống là để yêu và yêu là để sống. Tình yêu cho cuộc sống màu xanh. Thời gian luôn đong đầy hạnh phúc. Vì thế phải yêu cho thật tình đừng dối gian nhau. Yêu cho thật nhiều không hề toan tính.
  
   Năm 2012 dần trôi qua những khoảnh khắc cuối cùng. Ngày 01.01.2013 là thời gian khởi đầu một năm mới. Thời gian là một vòng tròn, tuần hoàn đều đặn trong đó, 60 phút trong một giờ, 24 giờ trong một ngày, 7 ngày trong một tuần… cứ lặp đi lặp lại trong một chuỗi nối tiếp nhau không bao giờ kết thúc. Thời gian đang xoay vần từ những ngày đông chí đến lập xuân, để bắt đầu một mùa xuân mới. Rõ ràng là thời gian đang qua đi, và thời gian không bao giờ trở lại.
    Nếu không gian là môi trường chứa đựng vạn vật thì thời gian là môi trường chứa đựng sự thay đổi của muôn loài. Một đóa hoa từ lúc nở đến lúc úa tàn cần một khoảng thời gian nào đó tùy loại. Một đời người từ lúc sinh ra cho đến lúc qua đời cũng cần một khoảng thời gian nào đó. Như vậy sự thay đổi của vạn vật trôi trên dòng thời gian lịch sử.

TÌNH XUÂN

  Đọc bài viết Tình Xuân của  Joseph Trần gợi lên nhiều cảm xúc, nhất là trong những ngày cuối năm Âm lịch và chúng ta đang chào đớn Năm mới Quý Tỵ, nên xin phép tác giả cho đăng lại trên blog Pet Minh Chính để mọi người cùng đọc và suy ngẫm.


Tiết đông giá lạnh đã qua,
mùa mưa đã dứt, đã xa lắm rồi.
Sơn hà nở rộ hoa tươi
và mùa ca hát vang trời về đây (Dc 2, 11-12).
   Thế là một mùa xuân nữa lại về. Đối với người Việt Nam, mùa xuân có nhiều ý nghĩa: Mùa xuân khởi đầu một năm mới với những điều mới. Mùa xuân là mùa đoàn tụ, để rồi: dù đi Trung ra Bắc vô Nam, ai cũng nhớ về chung vui bên gia đình. Mùa xuân mang bình an đến cho mỗi người qua lời chúc may lành. Mùa xuân nhớ về cội nguồn, tổ tiên. Mùa xuân mang đến tình thương, tình thương Thiên Chúa tuôn đổ trên quê hương đất nước, trên gia đình và trên từng người, tình thương của cha mẹ dành cho con cái; tình thương của mỗi người dành cho người thân yêu, của bạn bè dành cho nhau. Quả thật, mùa xuân là mùa của tình thương.

Đôi điều suy nghĩ sau những vụ án ly hôn



    Hạnh phúc của gia đình mà căn bản thiết yếu nhất là tình tương thân tương ái của hai vợ chồng, “tương kính như tân”. Cũng thế, người chồng phải yêu thương vợ mình như chính thân mình. Ai yêu thương vợ mình, là yêu thương chính mình. Vì không ai ghét thân xác mình bao giờ, nhưng nuôi dưỡng và nâng niu nó. 

    Thời hiện đại, ly hôn đã dễ dàng chứ chẳng khó như xưa. Nhưng, những gì còn lại sau những vụ “đường ai nấy đi” đó mới là điều đáng nói, vì trong nhiều trường hợp nó đã trở thành thảm kịch.