Tình bạn: Tại sao anh khóc?
Một anh nọ đến gõ cửa nhà anh bạn Bedouin để nhờ vả:
“Tôi muốn anh cho tôi mượn 4.000 dinar vì tôi phải trả nợ. Anh giúp tôi
được không?”
Anh bạn bảo vợ gom hết mọi thứ giá trị họ đang có, nhưng cũng không đủ.
Hai vợ chồng phải đi mượn hàng xóm cho tới khi gom đủ số tiền.
Khi anh nọ đi rồi, vợ thấy chồng mình khóc.
“Sao anh lại buồn? Giờ đến lượt hai vợ chồng mình lại nợ hàng xóm, có
phải anh sợ mình không trả nợ nổi?”
“Chẳng phải vậy đâu! Anh khóc vì anh ấy là người anh rất quý mến, vậy mà
anh chẳng hề biết anh ấy gặp hoạn nạn. Anh chỉ nhớ tới anh ấy khi anh ấy đến gõ
cửa hỏi mượn tiền.”
Tình mẹ: Không chịu buông tay!
Vài năm về trước, vào một ngày
mùa hè , một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước
sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng
một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng
hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ,
bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, bà vừa chạy, vừa
hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược
trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con
cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay
cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất
nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay. Lúc đó,
một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu của người mẹ nên đã vội vã lấy một
chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé
ra. Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng
chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp - bằng chứng của lần bị
cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên
này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để
lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng cậu bé sẽ
không thể nào quên được vết sẹo này!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! - cậu bé nói rồi kéo tay áo
lên.
Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to,
thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay
của mẹ cậu - khi người mẹ dồn tất cả sức lực và tình yêu thương để giữ lại đứa
con trai yêu quý.
Cậu bé nói với phóng viên: Chính vết sẹo này mới làm cháu không bao
giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu
buông tay.
Trong cuộc sống những người cha, người mẹ luôn như thế đấy, họ yêu đứa
con của mình bằng cả trái tim và chấp nhận hy sinh, chấp nhận đau đớn và níu
giữ lấy ngay cả những hy vọng nhỏ nhoi, mong manh nhất, chỉ cần đứa con mình
được sống, được no đủ và êm ấm.
Bất cứ người cha, người mẹ nào cũng sẽ không bao giờ buông tay khi con
mình đang ở trong tận cùng hiểm nguy. Nơi bình yên nhất, chính là trong vòng
tay gia đình thân yêu!
Gia đình chính là nơi bình yên và luôn giang tay che chở ta. Là nơi ta
tìm về khi mệt nhoài trên con đường đời đầy dẫy chông gai.
Tình người: Tiếng đóng cửa.
Tôi mới chuyển đến nơi ở mới, cứ gần nửa đêm đang lúc ngủ ngon, tôi bị
thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở lầu trên và tiếng chân lộp cộp rất khó
chịu.
Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy
khiến tôi không sao chịu nổi.
Mẹ tôi khuyên: "Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo
làm mất lòng hàng xóm".
Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên: "Bà
và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu
đâu..."
Rồi người ấy nói tiếp: "... Nửa năm trước, người cha bị tai nạn
xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa
đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà và chị thông cảm!"
Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ: "Trẻ người
non dạ, cố chịu đựng thôi".
Thế nhưng, tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra. Tôi quyết định lên lầu
nhắc nhở.
Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi: "Dì
thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn..."
Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc
lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.
Mẹ tôi an ủi: "Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa
được..."
Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đột nhiên
biến mất.
Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và
bước chân nhẹ nhàng cẩn thận.
Tôi nói với mẹ: "Mẹ nói đúng thật!"
Nhưng tôi bỗng bất ngờ… khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ.
Mẹ tôi nghẹn ngào nói: “Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp
thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn. Nó cố gắng đi làm thêm để
kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi”.
Trong tình hàng xóm, tôi sắp xếp thời gian viếng xác người phụ nữ ấy.
Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: "Dì! Nhiều lần
cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi".
Rồi cậu nói trong tiếng nấc: "Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói
không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà
mới an tâm ngủ. Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ..."
Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khoé mắt tôi
bỗng tuôn trào ra... Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh
của người khác.
Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà
tặng đáng giá nhất trên đời.
Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình.
Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim
quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc
lấy tâm tình yêu thương.
Tạo Hoá ban tặng riêng chỉ có ở "Con Người"...