Hạt giống tâm hồn

Đợi chờ yêu thương trên cây Thánh giá - Đợi xóa sân si dưới bóng Bồ đề
MrCosVn's Blog

Ngày hôm nay là hồng ân



  
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
 Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
 
    Sau một đêm chìm trong giấc ngủ, ta tỉnh giấc biết mình đã thức, cũng đồng nghĩa biết mình còn hiện hữu, cảm ơn đời cho mình ngày mới. Thật sung sướng vì mình còn sống, được hưởng muôn vẻ đẹp diệu kỳ của thiên nhiên. Khoảng khắc đó chính là giây phút hạnh phúc nhất. Nhưng bạn có tự hỏi mình rằng: Ta sẽ làm gì cho một ngày sống quý giá của mình? 

Thời gian và tình yêu



     Thời gian là một cái gì đó rất chậm đối với kẻ đang chờ, rất nhanh đối với người đang sợ, rất dài đối với kẻ đang buồn, rất ngắn đối với người đang vui. Nhưng đối với kẻ đang yêu thì thời gian hình như không hiện hữu.

    Tình yêu cần thời gian để kiến tạo hạnh phúc. Như thế sống là để yêu và yêu là để sống. Tình yêu cho cuộc sống màu xanh. Thời gian luôn đong đầy hạnh phúc. Vì thế phải yêu cho thật tình đừng dối gian nhau. Yêu cho thật nhiều không hề toan tính.
  
   Năm 2012 dần trôi qua những khoảnh khắc cuối cùng. Ngày 01.01.2013 là thời gian khởi đầu một năm mới. Thời gian là một vòng tròn, tuần hoàn đều đặn trong đó, 60 phút trong một giờ, 24 giờ trong một ngày, 7 ngày trong một tuần… cứ lặp đi lặp lại trong một chuỗi nối tiếp nhau không bao giờ kết thúc. Thời gian đang xoay vần từ những ngày đông chí đến lập xuân, để bắt đầu một mùa xuân mới. Rõ ràng là thời gian đang qua đi, và thời gian không bao giờ trở lại.
    Nếu không gian là môi trường chứa đựng vạn vật thì thời gian là môi trường chứa đựng sự thay đổi của muôn loài. Một đóa hoa từ lúc nở đến lúc úa tàn cần một khoảng thời gian nào đó tùy loại. Một đời người từ lúc sinh ra cho đến lúc qua đời cũng cần một khoảng thời gian nào đó. Như vậy sự thay đổi của vạn vật trôi trên dòng thời gian lịch sử.

TÌNH XUÂN

  Đọc bài viết Tình Xuân của  Joseph Trần gợi lên nhiều cảm xúc, nhất là trong những ngày cuối năm Âm lịch và chúng ta đang chào đớn Năm mới Quý Tỵ, nên xin phép tác giả cho đăng lại trên blog Pet Minh Chính để mọi người cùng đọc và suy ngẫm.


Tiết đông giá lạnh đã qua,
mùa mưa đã dứt, đã xa lắm rồi.
Sơn hà nở rộ hoa tươi
và mùa ca hát vang trời về đây (Dc 2, 11-12).
   Thế là một mùa xuân nữa lại về. Đối với người Việt Nam, mùa xuân có nhiều ý nghĩa: Mùa xuân khởi đầu một năm mới với những điều mới. Mùa xuân là mùa đoàn tụ, để rồi: dù đi Trung ra Bắc vô Nam, ai cũng nhớ về chung vui bên gia đình. Mùa xuân mang bình an đến cho mỗi người qua lời chúc may lành. Mùa xuân nhớ về cội nguồn, tổ tiên. Mùa xuân mang đến tình thương, tình thương Thiên Chúa tuôn đổ trên quê hương đất nước, trên gia đình và trên từng người, tình thương của cha mẹ dành cho con cái; tình thương của mỗi người dành cho người thân yêu, của bạn bè dành cho nhau. Quả thật, mùa xuân là mùa của tình thương.

Đôi điều suy nghĩ sau những vụ án ly hôn



    Hạnh phúc của gia đình mà căn bản thiết yếu nhất là tình tương thân tương ái của hai vợ chồng, “tương kính như tân”. Cũng thế, người chồng phải yêu thương vợ mình như chính thân mình. Ai yêu thương vợ mình, là yêu thương chính mình. Vì không ai ghét thân xác mình bao giờ, nhưng nuôi dưỡng và nâng niu nó. 

    Thời hiện đại, ly hôn đã dễ dàng chứ chẳng khó như xưa. Nhưng, những gì còn lại sau những vụ “đường ai nấy đi” đó mới là điều đáng nói, vì trong nhiều trường hợp nó đã trở thành thảm kịch.

Một chút suy tư từ một vụ án



    Tôi đã chứng kiến biết bao vụ trọng án, bi kịch thương tâm. Trong đó đáng nói nhất là những vụ trọng án xảy ra trong nội bộ gia đình như hai anh em ruột giết nhau chỉ vì thù vặt hay tranh chấp gia sản, đất đai, mẹ đẻ ép con gái ngủ với bố dượng để chiều chồng, con cái đánh đập cha mẹ, chồng đánh vợ..… Nhiều lúc tự hỏi có ai nào đó đã tạm ngồi thống kê bao nhiêu vụ bạo hành do các thành viên trong gia đình dành cho nhau? Bao nhiêu vụ chồng giết vợ, vợ giết chồng chỉ vì những bất đồng nhỏ trong cuộc sống?

Ba chuyện tình: Tình bạn - Tình mẹ - Tình người


      Tình bạn: Tại sao anh khóc?

   Một anh nọ đến gõ cửa nhà anh bạn Bedouin để nhờ vả:
   “Tôi muốn anh cho tôi mượn 4.000 dinar vì tôi phải trả nợ. Anh giúp tôi được không?”
    Anh bạn bảo vợ gom hết mọi thứ giá trị họ đang có, nhưng cũng không đủ. Hai vợ chồng phải đi mượn hàng xóm cho tới khi gom đủ số tiền.
    Khi anh nọ đi rồi, vợ thấy chồng mình khóc.
    “Sao anh lại buồn? Giờ đến lượt hai vợ chồng mình lại nợ hàng xóm, có phải anh sợ mình không trả nợ nổi?”
   “Chẳng phải vậy đâu! Anh khóc vì anh ấy là người anh rất quý mến, vậy mà anh chẳng hề biết anh ấy gặp hoạn nạn. Anh chỉ nhớ tới anh ấy khi anh ấy đến gõ cửa hỏi mượn tiền.”

     Tình mẹ: Không chịu buông tay!
     Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè , một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
    Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, bà vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay. Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu của người mẹ nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra. Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp - bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
     Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng cậu bé sẽ không thể nào quên được vết sẹo này!
    - Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! - cậu bé nói rồi kéo tay áo lên.
Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu - khi người mẹ dồn tất cả sức lực và tình yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý.
    Cậu bé nói với phóng viên: Chính vết sẹo này mới làm cháu không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
    Trong cuộc sống những người cha, người mẹ luôn như thế đấy, họ yêu đứa con của mình bằng cả trái tim và chấp nhận hy sinh, chấp nhận đau đớn và níu giữ lấy ngay cả những hy vọng nhỏ nhoi, mong manh nhất, chỉ cần đứa con mình được sống, được no đủ và êm ấm.
    Bất cứ người cha, người mẹ nào cũng sẽ không bao giờ buông tay khi con mình đang ở trong tận cùng hiểm nguy. Nơi bình yên nhất, chính là trong vòng tay gia đình thân yêu!
    Gia đình chính là nơi bình yên và luôn giang tay che chở ta. Là nơi ta tìm về khi mệt nhoài trên con đường đời đầy dẫy chông gai.

     Tình người: Tiếng đóng cửa.
     Tôi mới chuyển đến nơi ở mới, cứ gần nửa đêm đang lúc ngủ ngon, tôi bị thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở lầu trên và tiếng chân lộp cộp rất khó chịu.
     Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi.
     Mẹ tôi khuyên: "Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo làm mất lòng hàng xóm".
    Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên: "Bà và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu đâu..."
     Rồi người ấy nói tiếp: "... Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà và chị thông cảm!"
     Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ: "Trẻ người non dạ, cố chịu đựng thôi".
     Thế nhưng, tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra. Tôi quyết định lên lầu nhắc nhở.
Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi: "Dì thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn..."
     Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.
     Mẹ tôi an ủi: "Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa được..."
     Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đột nhiên biến mất.
     Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận.
     Tôi nói với mẹ: "Mẹ nói đúng thật!"
     Nhưng tôi bỗng bất ngờ… khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ.
     Mẹ tôi nghẹn ngào nói: “Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn. Nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi”.
     Trong tình hàng xóm, tôi sắp xếp thời gian viếng xác người phụ nữ ấy.
     Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: "Dì! Nhiều lần cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi".
      Rồi cậu nói trong tiếng nấc: "Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà mới an tâm ngủ. Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ..."
     Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khoé mắt tôi bỗng tuôn trào ra... Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác.
     Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trên đời.
     Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình.
      Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc lấy tâm tình yêu thương.
     Tạo Hoá ban tặng riêng chỉ có ở "Con Người"...

Nguồn: http://emty.org

Dùng thời gian



   
Biết dành thời giờ để làm việc,
đó là chìa khoá của sự thành công.
   Biết dành thời giờ để suy tư,
đó là suối nguồn của sức mạnh.
   Biết dành thời giờ để thư giản,
đó là bí quyết của sự tươi trẻ.

   Biết dành thời giờ để sống,
đó là nền tảng của sự khôn ngoan.
   Biết dành thời giờ để vui cười,
đó là khúc nhạc của tâm hồn.
   Biết dành thời giờ để trở nên dễ thương,
đó là con đường của hạnh phúc.
   Biết dành thời giờ để quan tâm người khác,
đó là phương thuốc của tính ích kỷ.
   Biết dành thời giờ để cầu nguyện,
đó là con đường trực tiếp dẫn đến Thiên Chúa.

Nguyên văn: Prends le temps
Tác giả: Vô Danh
Bản dịch Việt ngữ: Lm Phạm Quang Long

Hiệp sĩ CNTT Nguyễn Công Hùng đã qua đời



Thông tin từ Trung tâm Nghị lực sống cho biết các thành viên của Trung tâm cũng đang rất bối rối trước sự ra đi của Giám đốc Nguyễn Công Hùng. Hiệp sĩ CNTT Nguyễn Công Hùng đã mất trên đường đi từ TP.HCM vào Vĩnh Long trong dịp nghỉ Tết Dương lịch, sau khi vừa có cuộc gặp mặt thân mật với ca sĩ Tuấn Ngọc và nhạc sĩ Phạm Duy.
    Phanxicô Xaviê Nguyễn Công Hùng sinh năm 1982, con của ông Phêrô Nguyễn Công Lịch và bà Mátta Nguyễn Thị Hứa, thuộc giáo họ Xã Đoài, xứ chính tòa Xã Đoài. Một căn bệnh hiểm nghèo lúc hai tuổi đã khiến Fx. Nguyễn Công Hùng bị bại liệt hoàn toàn và từ đó phải điều trị thường xuyên ở bệnh viện. Mọi sinh hoạt cá nhân hoàn toàn dựa vào người khác: nằm, ngồi, trở mình... Hùng chỉ hoạt động được cái đầu và 1 ngón tay. Khi huyện mở trường dành cho người khuyết tật, nhà trường đến vận động để cho em đến trường, cha mẹ và thầy cô đã thay nhau đưa đón Hùng đi học. Đến lớp 7, do sức khoẻ yếu, Hùng bắt đầu có biểu hiện thêm bệnh viêm phổi cấp với những lần ốm đau thập tử nhất sinh tại nhièu bệnh viện khác nhau nên Hùng phải nghỉ học.
    Được Linh mục Raphael Trần Xuân Nhàn hướng dẫn cho những thao tác đầu tiên trên một chiếc máy tính, cộng với nghị lực sống phi thường năm 2003, Công Hùng đã mở một trung tâm tin học dành cho người khuyết tật và học sinh tại Xã Đoài. Trung tâm Công Hùng đã trở thành một điểm đến lý tưởng cho những học sinh ham học hỏi và giúp nhiều người khuyết tật tại Nghệ An hòa nhập với cộng đồng.
    Với cơ thể chỉ khoảng 20 kg, nhưng với nghị lực sống phi thường, Công Hùng đã đứng ra mở một trung tâm tin học dành cho người khuyết tật và các học sinh vào năm 2003 tại quê nhà. Trung tâm của Công Hùng đã giúp nhiều người khuyết tật tại Nghệ An xóa bỏ mặc cảm, mở ra cơ hội việc làm và tương lai tươi sáng hơn cho họ.
     Năm 2005, Fx. Nguyễn Công Hùng đã được tạp chí CNTT Echip trao tặng danh hiệu hiệp sĩ CNN để ghi nhận những nổ lực phi thường cẩu anh. Năm 2006, Nguyễn Công Hùng được Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trao giải thưởng “Gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu”. Cũng trong tháng 08/2006, một website mang tên www.nghilucsong.net chính thức ra đời với nội dung hỗ trợ người khuyết tật tìm kiếm thông tin về việc làm và học tập với hơn 30.000 thành viên khắp thế giới, 100 nghìn bài viết được sẻ chia.
     Năm 2008, Nguyễn Công Hùng và nhóm bạn bè mở trung tâm Nghị lực sống để giới thiệu, hướng nghiệp, đào tạo nghề miễn phí cho người khuyết tật với hai nội dung chính là Ngoại ngữ và CNTT, đào tạo việc làm cho hơn 600 học viên, thu hút khoảng 600 thành viên là bạn đồng hành cùng website. Anh là Giám đốc Công ty cổ phần Nghị Lực Sống và là Uỷ viên ban cố vấn Hội tin học trẻ Việt Nam.
    Nguyễn Công Hùng đã được trung tâm sách kỷ lục Việt Nam ghi vào "Danh mục đề xuất kỷ lục về ý chí của Việt Nam", "Người khuyết tật đầu tiên làm giám đốc"; Trung ương Đoàn trao tặng Gương mặt trẻ tiêu biểu năm 2006
     Viết về Nguyễn Công Hùng cuốn sách “Cuộc đời thật đẹp của hiệp sĩ CNTT Nguyễn Công Hùng” đoạn viết: “Trên cơ thể mình chỉ có cái đầu hoạt động và con tim đập nhẹ, một bàn tay mấp máy nhấp chuột, còn dường như mọi thứ đã chết - nằm rạp bên màn hình máy tính, Hùng nhỏ nhẹ - nhưng chỉ cần như vậy thôi thì cuộc sống vẫn là điều tươi đẹp”.
    Cuộc đời vắn vỏi 30 năm sống trên dương thế nhưng Fx. Nguyễn Công Hùng đã trở nên “ngọn lửa niềm tin” mang ánh sáng đến với nhiều người khuyết tật. Ngọn lửa ấy đã vừa lịm tắt vào chiều ngày 31/12/2012 nhưng đã thắp sáng thêm rất nhiều ngọn lửa niềm tin của những người khuyết tật và là tấm gương sáng cho các bạn trẻ trong thời đại ngày nay.

    Trong niềm tín thác vào Đức Kitô phục sinh, nguyện xin Thiên Chúa đón nhận linh hồn Phanxicô Xaviê vào hưởng vinh phúc trên Thiên đàng.

MỘT TỜ GIẤY VÀ CUỘC ĐỜI





Một tờ giấy khai sinh - Cả đời bắt đầu.

Một tờ giấy tốt nghiệp - Phấn đấu cả đời.

Một tờ giấy kết hôn - Giày vò cả đời.

Một tờ giấy thăng quan - Đấu tranh cả đời.

Một tờ giấy bạc (tiền) - Nhọc nhằn cả đời.

Một tờ giấy vinh dự - Hư vinh cả đời.

Một tờ giấy khám bệnh - Đau khổ cả đời.

Một tờ điếu văn - Kết thúc cả đời.

Mấy tờ giấy nhạt ấy - Hiểu rõ cả đời.

Quên đi mấy tờ giấy ấy - Vui vẻ cả đời.