Hạt giống tâm hồn

Đợi chờ yêu thương trên cây Thánh giá - Đợi xóa sân si dưới bóng Bồ đề
MrCosVn's Blog

Bất ngờ....


Hình minh họa từ Internet

      Sau những ngày gồng mình nơi lũ lụt sau cơn bão số 10, để thư giản cho tâm hồn được tĩnh lặng, MC xin chia sẻ với mọi người câu chuyện vui như sau:
     Mỗi tối sau bữa ăn, người chồng lại đi đến quán rượu và chỉ trở về nhà khi đã quá nửa đêm, trong tình trạng say mèm. Anh ta thường không thể tra nổi khóa vào cửa và lần nào vợ anh ta cũng phải ra mở giúp.
       Rồi cô ta chửi mắng chồng liên tục nhưng người chồng vẫn tính nào tật nấy. Một ngày nọ, cô vợ tuyệt vọng tâm sự với bạn về ông chồng của mình. Cô bạn nói: “Tại sao bạn không đối xử với anh ấy khác đi mỗi khi anh ta trở về. Thay vì nhiếc móc anh ấy, hãy nói những lời ngọt ngào và đón chào anh ấy bằng một nụ hôn. Có thể anh ấy sẽ thay đổi”.

Quê tôi tan hoang sau bão



      Bão số 10 đã ảnh hưởng trực tiếp đến các tỉnh miền Trung nước ta. Các tỉnh vùng ven biển Trung Bộ liên tục có gió mạnh kèm theo mưa lớn rất nguy hiểm, những thiệt hại đầu tiên sau bão số 10 đã được ước tính là rất nặng nề.
     Riêng với quê tôi (Quỳnh Lưu - Hoàng Mai), mưa lớn từ 300 - 350mm trong đêm làm cho hồ thủy lợi Vực Mấu đã phải xả tràn thoát lũ khẩn cấp 5 cửa. Cả khu vực Hoàng Mai, Quỳnh Lưu chìm trong biển nước, giao thông ùn tắc khoảng 6 km (cả quốc lộ 1A và đường sắt Bắc Nam), hàng ngàn hộ dân phải di dời khẩn cấp trong đêm. Chiếc xe ôtô của ông ông Nguyễn Tài Dũng - Phó GĐ Sở Công Thương Nghệ An cùng tài xế Nguyễn Minh Cường điều khiển đưa 10 tấn mì tôm và 100 thùng nước khoáng mang ra ứng cứu cho người dân thị xã Hoàng Mai bị cô lập bởi nước lũ đã bị cuốn theo dòng nước lũ, may mắn tài xế thoát ra được, còn ông Dũng và chiếc xe bị cuốn trôi, đến nay công tác tìm kiếm chưa có kết quả.
     Sau đây là một số hình ảnh từ cơn bão số 10 làm ảnh hưởng nặng nề đối với quê tôi:

Nước ngập nhà dân trên 1m

Khoảng lặng trong tâm hồn



    "Hãy dừng lại trong thinh lặng và chúng con sẽ nhận biết Ta là Thiên Chúa" ( TV 46,11).

     Đã khá lâu rồi, tôi được đọc một câu chuyện rất thú vị, chuyện kể rằng:
     Một lần nọ, có một người nông dân bị mất một chiếc đồng hồ trong kho thóc. Đó không phải là một cái đồng hồ thông thường bởi nó còn có giá trị về mặt tình cảm đối với ông.
     Sau một thời gian dài tìm kiếm vô vọng, người nông dân phải nhờ sự trợ giúp của những đứa trẻ đang chơi bên ngoài. Ông hứa, nếu ai tìm được chiếc đồng hồ bị mất sẽ được thưởng.
      Nghe thấy vậy, đám trẻ con nhanh chân chạy xung quanh kho thóc tìm kiếm. Chúng đi khắp nơi, lục tìm ở mọi chỗ, từ nơi chứa thóc đến tận cả chỗ cho gia súc ăn, nhưng vẫn không thấy. Chỉ đến khi ông đề nghị bọn trẻ dừng việc tìm kiếm thì có bé trai chạy tới và yêu cầu ông cho nó một cơ hội nữa.
     Người nông dân nhìn đứa bé và nghĩ: "Tại sao lại không chứ? Sau tất cả thì cậu bé này có vẻ khá chân thành". Ông dẫn cậu bé trở lại trong kho. Một lúc sau, cậu đã chạy ra và trên tay là chiếc đồng hồ của ông. Người nông dân rất hạnh phúc và ngạc nhiên, ông hỏi cậu bé: "Làm cách nào mà cháu có được nó, sau khi tất cả các bạn khác đã từ bỏ?".
     Cậu bé đáp: "Cháu không làm gì cả và chỉ ngồi im một chỗ để lắng nghe. Trong im lặng, cháu thấy tiếng kim đồng hồ chạy và theo đó cháu tìm ra nó".

Tản mạn



       Người đời chúng ta thường quan niệm theo giáo lý Phật giáo rằng, cuộc đời con người thường phải đi qua bốn giai đoạn là sinh, lão, bệnh, tử. Có sinh thì có diệt, không có cái gì vĩnh viễn trên đời này. Cây cối đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, rơi rụng vào mùa đông, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
       Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường... Ðời người cùng vậy - là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp. Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được...  Chính vì vậy, người xưa đã đặt một dấu hỏi: ”Nhân sinh tự cổ thùy vô tử (người ta xưa nay ai mà không chết) hay như người Phương tây có cấu: Life is too short (cuộc đời quá ngắn). Biết bao đế quốc hùng mạnh, biết bao vĩ nhân lừng danh, biết bao anh hùng cái thế đã qua đi, có chăng chỉ còn lại trong sử sách. Đó là căn nguyên của lẽ vô thường.

Trung thu trong ký ức tuổi thơ



      Ai cũng đã từng đi qua một tuổi thơ, bạn và tôi cũng vậy, như bao bạn bè cùng trang lứa ở vùng thôn quê, với tôi tuổi thơ thật êm đềm nơi thôn quê thanh bình ngạt ngào hương lúa. Tuổi thơ tôi là những ngày mót lúa, mót khoai lang trên cánh đồng hợp tác xã, hay những lần theo bạn đi bắt con cá thòi lòi ướp muối mắm hay phơi khô cho những bữa cơm cả tuần không đi chợ của mẹ. Và những chiều hè theo bạn đi chăn trâu, cả lũ thả diều sáo, bắt cào cào hay thi nhau làm toán trên lưng trâu…...
       Nhưng nhìn lại, tôi vẫn còn hạnh phúc hơn những bạn bè khác với tuổi thơ đầy bất hạnh. Đó là có những tuổi thơ không được nép mình trong lòng mẹ, không được nhận quà từ tay cha và không được sống trong tình yêu thương của anh chị - nỗi bất hạnh vì mồ côi, cha mẹ mất sớm, nỗi bất hạnh vì không biết cha là ai, nỗi bất hạnh vì có cha có mẹ mà cha mẹ chia tay nhau….. Để rồi, giờ trưởng thành, mỗi khi gặp mặt nhau, đứa nào cũng đỏ hoe mắt, nước mắt lăn dài với những kỷ niệm thời ấu thơ.