Cách
đây khá lâu rồi, tôi được đọc một truyện ngắn, nhưng đầy ý nghĩa đăng trên Tạp
chí Rear Digest (xuất bản tháng 11/1985). Truyện kể về một đôi vợ chồng mới
cưới nhau chưa được bao lâu thì xảy ra chuyện bất đồng trong cuộc sống gia
đình, vợ chồng cãi nhau mỗi khi giáp mặt, và lần này, đang lúc hai người cãi
nhau hăng say, thì người chồng đề nghị với vợ:
“Thôi,
chúng ta đừng cãi nhau nữa. Bây giờ mỗi người hãy lấy giấy, viết ra tất cả
những gì lỗi lầm, những thói hư tật xấu của người kia, rồi trao cho nhau”.
Mới
nghe thấy thế, người vợ sung sướng đồng ý, vì người vợ hiểu rằng đây là lúc
mình được nói tất cả những tật xấu của chồng mà mình phải chịu đựng bấy lâu
nay. Người chống cầm tờ giấy, nhìn vợ bằng ánh mắt trìu mến, và viết vỏn vẹn
một câu. Người vợ thấy chồng mình bắt đầu viết, liền hối hả viết liên hồi,
dường như có ý tranh với chồng, để kể ra nhiều tật xấu hơn. Người chồng chỉ
viết một câu ngắn rồi ngưng lại nhìn vợ.