Có
một câu chuyện kể rằng:
Một
người đàn bà giàu có đang hấp hối trên giường bệnh. Trong tờ di chúc để lại, bà
kể tên tất cả mọi người thân thuộc xa gần sẽ được hưởng gia tài của bà để lại.
Tuyệt nhiên, bà không hề đả động đến cô con gái duy nhất của bà luôn trung
thành hầu hạ bà từng giây từng phút. Quà tặng duy nhất mà bà tặng cho cô con
gái là một cây thánh giá được bọc thạch cao.
Cô
con gái nhận lấy món quà nhưng lòng đầy cay đắng và buồn phiền. Cô nghĩ: Mình
đã trung thành phục vụ, hầu hạ sớm hôm để rồi chỉ được một món quà không ra gì.
Không còn đủ bình tĩnh để nuốt lấy những giọt nước mắt cay đắng, cô đã kéo cây
thập giá xuống khỏi tường và ném tung trên nền nhà. Cây thập giá vỡ toang và
kìa, trước sự ngạc nhiên của cô, tất cả những mảnh vụn thoát ra khỏi lớp vỏ bọc
thạch cao đều là những viên kim cương óng ánh……
Qua
câu chuyện này, chúng ta có thể ngẫm ra rằng, có những món quà giá trị được
trao tặng cho nhau. Những món quà lan tỏa sự ấm áp đến cho người nhận. Sự ấm áp
ấy không phải xuất phát từ chất liệu tạo nên đồ vật ấy mà xuất phát từ chính
trái tim của người trao tặng. Bà mẹ đã cho cô gái một thứ còn giá trị hơn vàng,
đó là tình yêu của người mẹ. Tình yêu của mẹ có thể được tìm thấy và cất giữ ở
những nơi đặc biệt. Nhưng không,
cô gái đã không nhận ra điều đó, vì lòng ích kỷ, cô chỉ nghĩa đến gia sản, tiền
bạc chứ không nghĩ đến tình yêu thương của người mẹ dành cho cô.