Hạt giống tâm hồn

Đợi chờ yêu thương trên cây Thánh giá - Đợi xóa sân si dưới bóng Bồ đề
MrCosVn's Blog

Lại giật mình.....



       Theo tác giả Trần Vũ (Báo Pháp luật TP HCM), để tổ chức Festival đờn ca tài tử quốc gia lần thứ nhất - một di sản văn hóa phi vật thể đại diện cho nhân loại (gọi tắt Festival) do Bạc Liêu đăng cai, tỉnh Bạc Liêu đã phải chi ra khoản kinh phí hơn 2.000 tỉ đồng. Đọc đến đây chắc là ai cũng giật mình, vì trong điều kiện tỉnh Bạc Liêu nói riêng, đất nước chúng ta nói chung đang còn nghèo, để rồi Thủ tướng Chính phủ cũng đã phải xin rút đăng cai ASIAD 18.
      Cũng theo tác giả bài báo, để tổ chức Festival, có trên 20 công trình được xây dựng, với giá trị đầu tư trên dưới 2.000 tỉ đồng, chưa kể chi phí tổ chức lễ hội, như công trình Trung tâm Triển lãm văn hóa - nghệ thuật và Nhà hát Cao Văn Lầu (có hình ba chiếc nón lá cách điệu nên nhân dân gọi là Nhà hát Ba nón lá) đầu tư đến 222 tỉ đồng; Quảng trường Hùng Vương là 118 tỉ đồng; cột cờ quảng trường 383 triệu đồng; hệ thống đèn pha cao áp 3,7 tỉ đồng; hệ thống màn hình thông tin bằng đèn LED 3,4 tỉ đồng; hệ thống cây xanh khu vực quảng trường 4,5 tỉ đồng; sân phun nước nghệ thuật âm sàn và biểu tượng ba dân tộc 6,7 tỉ đồng; cây đờn kìm cách điệu 20 tỉ đồng; trung tâm hội chợ triển lãm 67 tỉ đồng….. Và hoàng loạt công trình gây xót mắt người dân, khi chỉ để ngắm nhìn một đêm mà phải tốn hàng trăm tỉ đồng. 

Suy niệm



     Hôm nay bước vào những ngày Tam nhật Vượt qua, tưởng niệm lại cuộc khổ nạn của Đức Giêsu Kitô và sự phục sinh vinh hiển của Người. Tôi muốn một mình thinh lặng để suy niệm về cái chết của một người, mà cái chết ấy đã trở nên hồng phúc cho nhân loại.
     Ðăm chiêu nhìn lên cây thập tự mà tôi gọi là “Thánh giá”, và để hồn mình chìm trong thinh lặng, chìm vào những suy tư đang làm tôi thao thức. Chúa chết thảm thương quá. Chết một cách tức tưởi. Chết nhục nhã trần truồng không có lấy một tấm vải che thân. Nếu lắng đọng tâm hồn nhìn lên thánh giá sao mà không thấy xót thương cho người đang bị treo trên đó. Xác thân tan nát vết roi đòn, mặt mũi loang lổ vì máu và nước. Ðầu bị bao quanh bởi mão gai nhọc sắc xuyên thấu vào sọ. Tay chân bị ghim chặt vào những thanh gỗ bằng những chiếc đinh oan nghiệt. Nhưng vượt lên trên một cái chết tầm thường, đó là cái chết vì Chúa yêu thương con người. 

“Dù đời không yêu ta, vẫn cứ yêu thương hoài…!”



     Hàng ngày, mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với một tâm hồn mới hơn ngày hôm trước (Hồ Tịnh Thủy)
     Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân quanh mình.
      Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ… ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.
       Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết có người không thích mình đó là… hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, “tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét” khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái tim mình.

Tình yêu giọt sương



     Khi hoàng hôn phủ xuống, bóng đêm tràn về, mọi cảnh vật, cây cối chìm vào trong giấc ngủ say, thì giọt sương lại rong chơi. Trong cuộc rong chơi, giọt sương trông thấy ngọn cỏ xanh mướt, óng ả thì sà xuống đậu lại trên ngọn cỏ và buông lời âu yếm. Ngọn cỏ tiếp đón giọt sương với tất cả tấm chân tình. Ngọn cỏ và giọt sương tâm tình với nhau suốt đêm dài và cả hai cùng hẹn ước sẽ mãi mãi ở bên nhau và yêu thương nhau đến trọn đời.

Người chết vì yêu...!!!



     Tình yêu là gì? Trong khuôn khổ bài viết này tôi không có tham vọng đi tìm cho Tình yêu một định nghĩa hay phân tích, lý giải về Tình yêu, nhưng chỉ là sự cảm nhận về Tình yêu mà tôi đã cảm nhận được từ cuộc sống này.

Có thể nói rằng, điều làm cho chúng ta mất thời giờ nhiều nhất? Điều gì làm cho chúng ta quan tâm nhất? Điều gì làm cho chúng ta hạnh phúc nhất và cũng có thể đau khổ nhất? Đó chính là Tình yêu. Công chưa thành, danh chưa toại người ta có thể tiếp tục phấn đấu vươn lên, nhưng sống mà không có ai để thương, để nhớ, để “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ. Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai” thì đó là cuộc đời đang chết dần chết mòn theo năm tháng.