Hạt giống tâm hồn

Đợi chờ yêu thương trên cây Thánh giá - Đợi xóa sân si dưới bóng Bồ đề
MrCosVn's Blog

Đã biết vô thường….



Ns Trịnh Công Sơn
      Sang nay ngồi nhâm nhi café cùng với người bạn, để tìm chút yên tĩnh cho lòng lắng lại. Trong không gian trầm lắng của quán, chúng tôi lặng người suy tư khi nghe ca sỹ Hồng Nhung hát ca khúc “Đóa hoa vô thường” của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn. Tôi rất thích nghe nhạc Trịnh, tôi không thể nhớ được là mình yêu nhạc Trịnh từ lúc nào, và thường hay đến quán café này để nghe. Ca khúc “Đóa hoa vô thường” là một trong những ca khúc tôi thích nhất.
“Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm, nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng, tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn ngậm hạt sương bay
………
Từ đó hoa là em
Một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn
Đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm
Nở đóa hoa vô thường ... “
(Đóa hoa vô thường)
       Bất giác người bạn hỏi tôi rằng, tại sao trong các ca khúc của Trịnh Công Sơn lại có nhiều ca từ về “Chết” như thế. Tôi nghĩ rằng, với Trịnh Công Sơn “Sinh, lão, bệnh, tử” cũng chỉ là “vô thường” đến và đi của một kiếp người, nên từ “chết” luôn đi vào lời ca của Trịnh. Với “Đóa hoa vô thường” Trịnh Công Sơn kể về một tình sử triết lý của chữ “Ái” và “Tâm”. Tình do tâm ta mà sinh, có khi tình mất mà tâm còn động vọng, đến lúc tâm bình an thì tình kia cũng đoạn nỗi, kết thúc một đời rong chơi. Trịnh Công Sơn xem cuộc sống này như “vô thường”, vì thế từ “chết” xuất hiện rất nhiều trong các ca khúc của ông:    

Cuộc sống như chuyện pha trà!



Nấu sôi "cái tôi"
Bốc hơi điều lo lắng         
Pha loãng những muộn phiền 
Thanh lọc những lỗi lầm và,
Nếm hương vị của hạnh phúc.
 
Hình minh họa từ Internet


Ai sạch nhất?



Nhà vệ sinh khủng giá 600 triệu đồng - Ảnh từ Internet
 


    Hôm trước đọc cái tin ở Quảng Ngãi xây một cái nhà vệ sinh bé bé, xinh xinh với một chi phí “khủng của khủng” 600 triệu đồng trong một trường tiểu học miền núi. Đọc xong “giật mình té ghế” luôn nên định không viết gì về cái vụ này vì đã có rất nhiều báo, đài viết rồi. Nhưng sáng hôm qua (Chủ nhật) ngồi nhâm nhi ly café nghe nhạc Trịnh bỗng nhiên một người bạn hỏi “Theo các anh, tỉnh nào của Việt Nam đạt chuẩn vệ sinh nhất?”.
      Người thì bảo là Lâm Đồng vì có nhiều đồi thông, hồ chứa nước tự nhiên, không khí trong lành, có thành phố hoa…. Người thì nói Đà Nẵng vì cách giữ gìn môi sinh và làm du lịch xanh của người dân sông Hàn khác với các nơi khác….. Ai cũng có cái lý riêng của mình để bảo vệ ý kiến đưa ra, nhưng người bạn lắc đầu không đồng ý…. Cuối cùng anh ta nói: Đó là Quãng Ngãi.

HẠNH PHÚC



    Sang blog của bạn Kiều Nga (http://kieunga0502.blogspot.com) mình được đọc nhiều bài thơ hay và rất thích, nay được sự cho phép của Kiều Nga, mình xin đăng lại bài thơ Hạnh phúc của Kiều Nga để chia sẻ với mọi người. Xin trân trọng cảm ơn tác giả.
     Chúc các anh, chị và bạn bè một tuần mới bình an, may mắn và mọi điều tốt đẹp.




Để gặp được anh ...Sao khó vô cùng...?
Còn bao điều nhớ mong chưa kịp nói 
Lời trao gởi thân thương lúc nào cũng vội...!
Rồi lại cách xa trong khắc khoải đợi chờ...

Em đã bao lần cũng biết giận vu vơ

Rồi nỗi nhớ lại trào lên da diết
Anh ở nơi xa nào anh có biết ?
Nỗi giận hờn kia chẳng sánh nỗi mong chờ...

Em đã bao lần góp nhặt những ước mơ

Được sánh vai anh lãng đãng chiều thu đổ
Được ngắm hoàng hôn bên mặt hồ lộng gió 
Được ép sao trời lạc bước xuống trang thơ....

Mơ bên anh trong tiếng gió hồn nhiên...

Dịu dàng ru êm ... nhạc tình phiêu lãng
Là hiện thực giữa bao miền dĩ vãng
Là lửa cháy lên trong hạnh phúc dâng tràn...!



                                                  Nguyễn Thị Kiều Nga
                                                                                  

Giật mình.....



Hình minh họa từ Internet

     Dạo này dù bận nhiều công việc nhưng cũng tranh thủ chút ít thời gian để lướt Web bổ sung cho mình ít thông tin về cuộc sống hàng ngày. Nhưng than ôi, đọc xong mấy cái tin và những phát ngôn của những “công bộc” mà ngẩn ngơ, giật mình “thon thót”….

     Chẳng là, mấy tuần trước ông Giám đốc SVĐ Quốc gia Mỹ Đình có một phát ngôn ngộ nhất nước: “Các ông ăn thì cũng phải cho chúng tôi ngụm nước, cốc bia chứ!” (Báo Thanh Niên 14/6/2013). Và ông giải thích với báo chí: Sở dĩ có chuyện ông hét giá thuê sân để đội Việt Nam đá với Arsenal đến 1,5 tỷ là vì Arsenal khác với Lào, Myanma (vtc.vn 18/6/2013); ông đưa ra ba-rem: Tiền lau ghế, làm vệ sinh sân trước và sau trận đấu là 432 triệu đồng; tiền điện là 98 triệu đồng; tiền chăm lại cỏ là 234 triệu đồng; công phục vụ trận đấu là 150 triệu đồng; tưới ẩm cho cỏ là 5.000 m khối nước; khấu hao thiết bị là 250 triệu đồng, 300 triệu đồng tiền tái đầu tư và 500 vé mời (khoảng 500 triệu đồng) để ông ngoại giao (Đất việt 18/6/2013). Rồi ông tuyên bố thẳng thừng: “Nhà có cỗ to, bố mẹ ăn uống linh đình, no nê thì cũng phải cho con cái ăn cùng chứ. Chẳng nhẽ để con nhịn đói?” (Báo mới 17/6/2013).