Thấm thoắt thế mà đã lại tới ngày giỗ Bố (ngày
8 tháng 12). Vậy là, lại lùi xa thêm một năm nữa, ngày bố xa chúng con. Năm nay
đã là 15 năm chúng con không còn bố ở trên đời. 15 năm trôi qua mà sao vết
thương trong lòng con, từ một đưa con trai mới lớn, giờ đã là người đàn ông trưởng
thành, đã là trụ cột của một gia đình rồi, mà vẫn chưa nguôi ngoai, vẫn đau
lắm, nhớ lắm khi nghĩ đến bố.
Ngày bố mất cũng là ngày Giáo hội mừng trọng
thể lễ Đức Mẹ Vô nhiễm nguyên tội, thật là một sự trùng hợp ý nghĩa. Ngày đó
con mới bước chân vào học Đại học, khi bố ốm con không thể chăm sóc, lúc bố hấp
hối và trút hơi thở cuối cùng con cũng không thể có mặt để gặp bố, và bố kịp
nhìn mặt con. Khi con về tới nhà thì bố đã ra đi vĩnh viễn rồi….
Năm đầu tiên, sát ngày giỗ bố, trời trút cơn
mưa to do ảnh hưởng của bão. Chiều muộn, con mới từ Đức Thọ (Hà Tĩnh) về nhà do
phải đi thực tập cùng nhà trường. Ngồi trên xe suốt chặng đường dằng dặc ấy,
nhớ lại ngày tiễn biệt bố mà lòng con nghẹn lại. Lòng lại thầm ước, giá như
giây phút sinh ly tử biệt ấy, con có mặt bên bố…. Con rất
thương bố, vì bố đã phải gồng mình
chống chỏi với bệnh tật suốt 17 năm ròng, mà không một lời than phiền,
chỉ ưu
tư và lo lắng cho hai anh em chúng con. Nhà mình chỉ còn mẹ, con và em
gái
thôi, ít người nên hiu quảnh lắm, nhưng bây giờ gia đình mình đã có thêm
hai nữ tu là em kết nghĩa của con đang phục vụ ở các dòng tu, nên ấm
cúng lắm bố à. Từ ngày bố mất, gia
đình mình đã khó khăn, lại túng quẫn hơn. Nhưng bố ơi, con cảm nghiệm ra
rằng,
Chúa không lấy đi của ai tất cả. Suốt mấy năm con học Đại học, không có
bố bên
cạnh, nhưng con đã gặp được những người bạn tốt của bố, những người đó
đã nhiệt
tâm giúp đỡ và dìu dắt con lên người. Bố ơi, bây giờ gia đình mình cũng
đã khá
hơn rồi, con đã xây nhà mới, nhưng ngôi nhà gắn với cuộc đời bố con vẫn
lưu giữ
lại; hai đứa cháu nội, ba đứa cháu ngoại của bố vẫn thường hỏi về bố
đó.
Không biết bao nhiêu đêm rồi, con không ngủ
được vì nhớ đến bố. Có nhiều đêm con làm việc khuya, bố cũng thao thức với con.
Vẳng trong tâm hồn con là tiếng nói của bố. Bố nói rằng, công việc của con vất
vả lắm, lại bị nhiều người suy diễn và hiểu lầm, con phải can đảm và vững bước,
đừng đánh mất niềm tin, thời gian sẽ giúp con và bằng chính cuộc sống của mình
con phải làm cho nhiều người hiểu và chia sẻ. Biết bao đêm con suy tư, biết bao
khó nhọc, biết bao hiểu lầm, biết bao ganh ghét của người đời, con không biết
chia sẻ cùng ai, con muốn tâm sự cùng bố, vậy mà, đêm thì thăm thẳm, bố đi xa
rồi, biết còn ai chia sẻ cùng con nữa bố ơi.
Sáng ngày 06 tháng 12 này, Cha xứ và Cha quê
hương sẽ dâng thánh lễ tượng niệm 15 năm ngày bố đi xa. Nhiều người bạn của bố gọi
điện thoại nhờ con thắp dùm nhang cho bố. Và những món quà nhỏ của những người
bạn bè con. Có người ở gần, có những người ở rất xa. Có người bố biết. Có cả
những người bố chưa từng gặp. Con thấy ấm lòng. Và con biết bố cũng vui. Vì
cuộc sống vẫn còn những điều ân nghĩa, vẫn còn những điều để hi vọng, phải
không bố...
Vì lòng nhân từ và công nghiệp của Đức Kitô
phục sinh, nguyện xin Chúa thương ban cho linh hồn bố được an vui trên nước
Thiên đàng cùng Chúa và các thần thánh.
Cẩm Trường, ngày
04/12/2012.
Con: Pet. Minh
Chính
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ .Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')
Xin trân trọng cảm ơn các bạn đã đến thăm và chia sẻ.