Có những
nỗi cô đơn cách biệt, ngưng đọng, bế tắc, đớn đau, nghe như tâm hồn lịm chết
giữa vực sâu cuộc đời, nhưng cũng có những nỗi cô đơn gần gũi, ngọt ngào, dù có
“xa mặt nhưng không cách lòng”. Có những nỗi cô đơn thụ động, đành phải chịu
vậy, nhưng cũng có những nỗi cô đơn chủ động vì ta muốn tạo một khoảng cách cần
thiết cho đời mình. Có khi cô đơn như niềm đau tê tái cần phải loại trừ, nhưng
có lúc cô đơn như chén đắng cần phải uống cạn, để có thể chữa lành một vết
thương tâm hồn.
Một
người bình thường sẽ chấp nhận những nỗi cô đơn như một thứ gia vị cho cuộc
sống, chứ không phải một thứ thuốc độc cần lảng tránh. Nếu biết cách chuyển hóa
và thăng hoa cuộc sống mình, thì cô đơn cũng là một thứ cảm xúc thú vị cần trải
nghiệm, một khoảng lặng thinh cần thiết cho đời sống nội tâm. Đôi khi, cùng với
nỗi buồn, cô đơn là một chất xúc tác tạo nên những điều tốt đẹp và vĩ đại cho
cuộc sống.